Xem Nhiều 5/2023 #️ Viết Tập Làm Văn Số 2 Đề 1. Tưởng Tượng 20 Năm Sau, Vào Một Ngày Hè, Em Về Thăm Lại Trường Cũ. Hãy Viết Thư Cho Một Bạn Học Hồi Ấy Kể Lại Buổi Thăm Trường Đầy Xúc Động Đó. # Top 14 Trend | Maiphuongus.net

Xem Nhiều 5/2023 # Viết Tập Làm Văn Số 2 Đề 1. Tưởng Tượng 20 Năm Sau, Vào Một Ngày Hè, Em Về Thăm Lại Trường Cũ. Hãy Viết Thư Cho Một Bạn Học Hồi Ấy Kể Lại Buổi Thăm Trường Đầy Xúc Động Đó. # Top 14 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Viết Tập Làm Văn Số 2 Đề 1. Tưởng Tượng 20 Năm Sau, Vào Một Ngày Hè, Em Về Thăm Lại Trường Cũ. Hãy Viết Thư Cho Một Bạn Học Hồi Ấy Kể Lại Buổi Thăm Trường Đầy Xúc Động Đó. mới nhất trên website Maiphuongus.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Quách Như Thảo

Quách Như Thảo 

Tìm kiếm

Display results as : Số bài Chủ đề

Advanced Search

   

[Văn/9] Viết tập làm văn số 2 đề 1. Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:

Bạn không có quyền trả lời bài viết

Quách Như Thảo :: Góc học tập :: Ngữ văn Quách Như Thảo :: Góc học tập :: Ngữ văn

Chuyển đến:  

Viết Bài Tập Làm Văn Số 2 Lớp 9 Đề 1: Tưởng Tượng Hai Mươi Năm Sau, Vào Một Ngày Hè, Em Về Thăm Lại Trường Cũ

Viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 đề 1: Tưởng tượng hai mươi năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ

Hà Nội, ngày 30 tháng 5 năm 2037

Ngọc Anh thân mến!

Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã hai năm kể từ lần cuối tớ với Ngọc Anh gặp nhau ở New York nhỉ. Cậu có khỏe không? Tuần trước đọc báo, tớ thấy cậu được nhận giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, tớ rất mừng cho cậu. Vậy là ước mơ hai mươi năm trước giờ cũng đã thành hiện thực rồi nhỉ. Gia đình tớ mới từ Pháp về Việt Nam được một tuần, tớ đã đăng kí cho Cún nhà tớ tham gia một trại hè ở Việt Nam. Điều thú vị là, trại hè này được tổ chức ở ngay Trường THCS Nhật Tân – ngôi trường cấp hai ngày nào chúng mình từng học đấy Ngọc Anh ạ.

Đúng là ” quê hương mỗi người chỉ một”, đối với những người sống xa Hà Nội nhiều năm như chúng mình thì có lẽ hai tiếng “quê hương” càng thiêng liêng và tha thiết hơn bao giờ hết. Thật khó để diễn tả với Ngọc Anh cảm giác trở vê’ quê nhà sau hai mươi năm xa cách. Kể từ khi chúng mình nhận được học bổng ra nước ngoài du học, cậu đi Mĩ, tớ ở Pháp, cuộc sống mỗi ngày đểu bận rộn khiến tớ nhớ vô cùng những ngày tháng học trò mơ mộng và vô lo vô nghĩ. Được thăm lại Việt Nam là điều tớ hằng mong ước bấy lâu nay, cuối cùng thì mong ước ấy cũng đã thành sự thực. Vừa đặt chân xuống sần bay, tớ vừa vui mừng vừa hổi hộp, vừa quen lại vừa lạ. Bé Cún nhà tớ rất háo hức khi được vê’ Việt Nam bởi con bé luôn yêu thích tiếng Việt và muốn tham gia vào trại hè trải nghiệm ở Việt Nam.

Ngày khai mạc trại hè của Cún, tớ dẫn con đi trên con đường ngày xưa chúng ta vẫn đi học mỗi ngày. Tớ kể cho con bé nghe về thời học sinh, về trường cấp hai cũ của chúng mình một cách say sưa hệt như những cuộc trò chuyện không đẩu không cuối của chúng ta sau mỗi giờ tan lớp. Nhìn thấy sự háo hức của con, tớ thấy mình như trẻ lại và cũng hổi hộp chẳng khác nào ngày đẩu đến trường vậy. Bầu trời trong xanh, những tia nắng len lỏi qua kẽ lá. Vẫn là con đường đó, nhưng giờ đã khác xưa nhiều lắm, hai hàng dã hương bên đường giờ thành cổ thụ, vui vẻ xòe những tán lá to phủ mát đường đi. Cổng Trường THCS Nhật Tân thân thuộc ngày nào không còn là cánh cổng sắt màu xanh cũ kĩ nữa, thay vào đó là cổng điện tử vô cùng hiện đại. Không gian nhỏ xinh của ngôi trường trong kí ức đã thay đổi, trở nên rộng rãi và bắt mắt với thảm cỏ xanh, các khu nhà hiện đại và hệ thống thang máy độc đáo. Trường mình giờ đầy không kém bất cứ ngôi trường nào ở Pháp hay ở Mĩ. Cún nhà tớ đi bên cạnh cũng phải reo lên “Oa, trường mẹ đẹp quá! Còn có thật nhiều cây xanh!”.

Ngọc Anh còn nhớ cây xà cừ nhỏ xíu mà lớp mình cùng nhau trồng hồi cuối năm lớp 8 chứ? Tớ thích thú lắm khi nhìn thấy biển đê’ tên lớp mình và năm chúng mình trồng cây bạn ạ! Mặc dù ở đây có thang máy hiện đại nhưng mẹ con tớ vẫn chọn đi bộ, bởi cầu thang bộ được thiết kế như chiếc đàn piano khổng lổ với những bậc thang là các phím đàn đen trắng, cầu thang bộ tự động mở ra khi có người bước tới và đóng vào gọn gàng sau khi sử dụng xong. Tớ vừa dắt Cún đi vừa giới thiệu về lớp học của chúng mình ngày xưa, con bé cứ luôn miệng hỏi: “Có phải kia là chỗ cô Ngọc Anh bị ngã không hả mẹ?”, “Thế ngày xưa làm sao mà chú Tuấn lại bị phạt ra đứng hành lang ạ?”, “Sao cô Hiền lại làm vỡ cửa kính lớp học hả mẹ?”… Lớp 9B chúng mình ngày ấy nghịch nhất khối nhưng vui và tình cảm thật Ngọc Anh nhỉ. Tấm bảng đen xưa giờ được thay thế bằng một màn hình thông minh tiện ích lắm! Thú vị là cạnh phòng Hiệu trưởng có một căn phòng để lưu giữ truyển thống của nhà trường và kỉ niệm của từng khóa học sinh. Cuốn kỉ yếu khóa 2013 – 2017 của chúng mình vẫn nằm ở đây, những khuôn mặt thân quen hiện lên trong từng trang kỉ yếu với những lời nhắn gửi thân thương vẫn vẹn nguyên trong tâm trí tớ. Phía, trên bức tường có gắn một màn hình cảm ứng rất lớn có thể điều khiển bằng giọng nói, tớ chỉ cần nói “khóa 2013 – 2017” thì trên màn hình đã hiện lên nhiều đoạn video vê’ khóa học ngày xửa ngày xưa của chúng mình. Những thước phim giản dị đưa tớ trở lại với tuổi thơ hai mươi năm vê’ trước, có đoạn lớp mình đang cùng nhau tổng vệ sinh phòng học, cũng có đoạn cả lớp đang diễn vở kịch mà hồi ấy Ngọc Anh làm đạo diễn kiêm biên kịch,… Bao kỉ niệm đẹp chúng ta đã có, nghĩ lại tớ thấy mình thật hạnh phúc.

Đang chỉ cho Cún xem khuôn mặt của Ngọc Anh, Hiền và Tuấn, tớ bỗng giật mình bởi tiếng gọi: “Lan, Lan lớp 9B phải không con?”. Món quà bất ngờ khi trở về trường xưa chính là đây Ngọc Anh ạ, tớ đã gặp lại cô Mai, cô giáo chủ nhiệm của chúng mình đấy! Cô trò gặp nhau xúc động mà cũng thú vị lắm! Cô đã ngoài năm mươi tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung và yêu đời lắm. Giờ cô đã là Hiệu trưởng rồi đấy! Nhưng vui nhất là cô đã nhận ra tớ và còn nhớ rất nhiều câu chuyện “nổi tiếng” của lớp mình. À, cô gửi lời chúc mừng Ngọc Ạnh vì đã có nhiều thành công trong sự nghiệp đạo diễn đấy! Cô còn khen Cún nhà tớ xinh đẹp giống hệt mẹ ngày xưa, cô bảo: “nhìn Cún cứ như nhìn thấy Lan của 20 năm về trước vậy”.

Cô Mai dẫn tớ ra phía sân sau của trường, Ngọc Anh có nhớ cái khoảng đất trống ngày xưa bọn mình hay kéo nhau ra đó chơi trốn tìm, nhảy dây sau giờ học không? Bây giờ khoảng đất đó đã trở thành sần bóng rộng lớn được trải cỏ xanh mướt, đây chính là nơi chuẩn bị tổ chức trại hè mà Cún nhà mình sẽ tham gia. Bên cạnh sân bóng, cô dẫn mình ra xem khu vườn thân thiện phục vụ cho môn sinh học, khu vườn thật phong phú và có nhiểu loài cây quý hiếm, vẫn giọng nói hiển từ, ấm áp ngày trước, cô dặn tớ: “Cô rất vui khi thấy học trò của mình đều yêu trường, nhớ trường và quay vê’ thăm trường con ạ”.

Ngọc Anh à, còn một điều đặc biệt nữa tớ muốn kể cho cậu, đó là tớ đã gặp lại Hiền. Thật là bất ngờ phải không. Hiền cũng cho bé My – afon gái lớn của bạn ấy, năm nay bằng tuổi bé Cún nhà tớ đến trường để tham dự trại hè. Chúng tớ cùng ôn lại những kỉ niệm thân thương trong khi hai đứa trẻ con tung tăng chạy khắp sân trường. Buổi thăm trường nhiều cảm xúc Ngọc Anh ạ, tớ vui mừng vì được trở lại mái trường xưa nhưng cũng xao xuyến bởi không biết bao giờ tập thể lớp 9B chúng mình mới gặp lại nhau đông đủ như trước. Mình mong rằng ngày gặp lại sẽ không xa.

Cuối thư, tớ chúc Ngọc Anh cùng gia đình luôn mạnh khỏe, gặp nhiều điều tốt lành và may mắn. Ngọc Anh à, sang năm về Việt Nam một chuyến đi, hai đứa sẽ liên lạc lại với bạn bè 9B và đến thăm một số thầy cô giáo cũ được không, tớ tin là cậu sẽ hạnh phúc lắm đấy!

Nguồn chúng tôi

Viết Bài Tập Làm Văn Số 2 Lớp 9 Đề 2: Kể Lại Một Giấc Mơ Trong Đó Em Gặp Lại Người Thân Đã Xa Cách Lâu Ngày

Viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 đề 2: Kể lại một giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Đã bao giờ bạn sống trong một giấc mơ ngọt ngào mà thậm chí bạn không muốn thức dậy? Đã bao giờ điều tưởng chừng phù phiếm như giấc mơ lại khiến bạn hạnh phúc? Tôi đã có một giấc mơ như thế! Một giấc mơ tuyệt vời khi tôi được gặp lại người bà mà tôi yêu quý nhưng đã rời xa tôi, xa cõi đời này từ lâu lắm.

Mới đây thôi, khi vừa trải qua một kì thi thất bại, tôi giam mình trong phòng và chìm vào giấc ngủ với nỗi thất vọng về bản thân. Tôi không nhớ mình đã ngủ bao lâu và giấc mơ ngọt ngào ấy đến với tôi vào lúc nào. Chỉ biết rằng, như một phép màu, tôi thấy mình bay bổng ra khỏi phòng, vượt qua những con phố đông đúc của thành phố và chẳng mấy chốc đã có mặt trong khu vườn thân thuộc ở quê ngoại. Kể từ ngày bà mất, tôi ít khi trở về thăm quê và thăm khu vườn yêu thích của hai bà cháu. Vậy mà, trong giấc mơ, cảnh vật vẫn không hể thay đổi. Cây thị bà cùng tôi vun trồng vẫn cứ nhỏ xinh như thế!

Trong giấc mơ, tôi có thể cảm nhận được cả không gian ấm áp của một ngày nắng đẹp trong lành. Tôi hăm hở và thích thú ra giếng múc nước rửa mặt, rửa chân tay. Giơ tay hái mấy quả khế chín mọng ngay bên cạnh giếng nước, tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh thấy những khóm cỏ được nhổ sạch và vun xới gọn gàng ở cuối vườn. Tôi vội vã chạy quanh vườn tìm bà ngoại như ngày còn bé nhưng không gian vẫn vắng lặng vô cùng. Cảm giác khi không tìm thấy bà thật đáng sợ, nó khiến tôi đau lòng giống hệt ngày bà tôi ra đi. Nhưng kì lạ thay, ngay trước mắt tôi, bà đang chăm sóc cây bưởi ở giữa vườn. Nghe tiếng bước chân tôi, bà quay lại vừa mỉm cười trìu mến vừa vẫy tôi lại gần bằng đôi tay nhăn nheo đầy thân thuộc. Ngay lúc này đây, khi nhớ lại giấc mơ quý giá, tôi vẫn còn như đang thấy mình được vỗ về bằng đôi bàn tay thấm đầy hương hoa bưởi thơm ngát của bà. Tôi sà vào lòng bà như đứa trẻ và thổn thức như ngày còn thơ bé.

Chẳng hiểu sao trong giấc mơ tôi lại yếu đuối thế, chẳng giống tôi ngoài đời chút nào, tôi vừa ôm lấy bà vừa nức nở kể lể về kết quả thi vừa qua. Lúc này, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh bà. Tôi nói với bà:

Bà cười rất to, lúc nào thấy tôi cần giúp đỡ, bà cũng cười sảng khoái như vậy, bà nói với tôi:

-Về chứ! Phải về để gặp bố mẹ chứ!

Biết bà chỉ đùa thôi nhưng tôi òa khóc hệt như em Mít mỗi khi không được bố mẹ đưa đi chơi. Những câu nói sau đó của hai bà cháu nhiều đến nỗi giờ này tôi không nhớ nổi, tất cả chỉ loang loáng như một cơn mưa rào. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quên những lời bà dạy, về lẽ sống, về việc học, về điểm số và vê’ cả bố mẹ.

Ở bên cạnh bà, tôi lúc nào cũng được che chở và cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Tôi gối đẩu lên chần bà, hai bà cháu ngồi dưới gốc cây bưởi và cùng nhắc lại những kỉ niệm từ ngày tôi còn thơ dại. Những câu chuyện nhỏ với biết bao kỉ niệm ngày nào cứ trôi mơn man cùng hương hoa bưởi và vây lấy bà cháu tôi. Chưa bao giờ tôi lại có một giấc mơ chân thật và hạnh phúc như thế. Bà nhắc tôi nhớ chiến tích nghịch kéo cắt rách chiệc váy mẹ mới mua, tự cắt tóc lởm chởm khi mới có bốn tuổi. Tôi khoe với bà về giải Nhất cuộc thi gói bánh chưng ở trường trước dịp Tết năm ngoái, gương mặt bà rạng rỡ vì người thầy đầu tiên và duy nhất dạy tôi gói bánh chưng chính là bà ngoại. Tôi cứ muốn gối đầu vào lòng bà như thế mà kể miết những câu chuyện không đầu không cuối của mình nhưng bà đã đứng dậy và dắt tôi đi tưới cầy cùng bà. Khu vườn yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng mới có vài chú chim bay qua ríu rít. Những luống rau sạch bà trổng nom mới ngon lành làm sao, cả luống nghệ, luống gừng cũng tươi tốt như khi bà còn sống. Nhưng rồi kì lạ thay, tôi lo lắng khi thấy xung quanh bà ánh sáng ngày càng rực rỡ hơn. Tôi không muốn bà xa tôi một lần nữa. Tôi thấy mình bỗng chốc giống như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích An-đec-xen mà bà thường vừa kể vừa lau nước mắt cho tôi ngày bé. Như thấu hiểu tất cả những suy nghĩ của tôi, bà quay lại và nói với tôi thật dịu dàng. Bà tôi vốn là người mạnh mẽ, vui vẻ và hay đùa. Khi bà không cười nữa mà dịu dàng trò chuyện, tôi hiểu rằng bà đang nói với tôi những điều rất quan trọng:

– Bà và bố mẹ cháu sẽ chẳng ở bên cháu mãi mãi đâu, cháu phải tự lập cuộc sống của mình. Điểm số cũng quan trọng, việc học quan trọng, bố mẹ quan trọng nhưng tất cả sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu đó không phải là điều mà cháu muốn và không phải là điểu mà cháu có khả năng. Vì vậy, đừng buồn chuyện kết quả thi nữa, cháu lúc nào cũng vui vẻ, yêu kính cha mẹ và làm những gì cháu thích là bà yên lòng.

Nước mắt tôi lã chã rơi, tôi thấy mình sắp phải xa bà rồi, tôi muốn nói bao điểu mà không hiểu sao khi ấy, tỏi chỉ im lặng mà khóc. Bà ôm tôi và vuốt mái tóc của tôi.

Trong chốc lát, tôi thấy chỉ còn mình tôi đứng trong khu vườn đầy hương bưởi. Và tôi đã đứng đó khóc rất lâu. Đến khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy hai má mình đầy nước mắt. Tiếc nuối vì phải trở về với thực tại nhưng tôi không còn buồn thảm như khi mới chìm vào giấc ngủ nữa. Trong thoáng chốc, tất cả những kỉ niệm vê’ bà ùa về trong tôi, tiếng bà gọi tôi thức dậy buổi sáng, cách bà buộc tóc đuôi gà cho tôi đi học, bàn tay bà quạt cho tôi khi ngủ giấc trưa hè, con thuyên bằng giấy bà dạy tôi gấp… Giấc mơ đến rồi đi, nhưng tình cảm của bà cháu tôi thì còn đọng lại mãi trong tâm trí, giống như hương hoa bưởi, cứ đến mùa là thơm ngát vào tim.

Nguồn: chúng tôi

Từ khóa tìm kiếm

Viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 đề 2

viết bài tập làm văn số2 lớp 9 đề2

bài viết số 2 lớp 9 đề 2

Bài viết số 2 lớp 9 đề 2

tập làm văn số 2 đề 1lớp9

Đề 2 sgk van 9 trang 105

Một Số Bài Viết Về Trường Học Bằng Tiếng Anh

Những bài viết tham khảo về trường học

Hello everyone, my name is Hao. I am twenty years old. I come from Ho Chi Minh City. Today, I’m happy to tell you about my school. It is very beautiful and big. There are twenty large classrooms and many function rooms in my room. My school has about one hundred twenty teachers and nearly a thousand students. Students in my school are very good. Our teachers teach very well.

At school, I learned many subjects such as Mathematics, Literature, English, Art, Music, … In Math, I learned to count. In English classes, I learn to speak English. In the Music lesson, I sing songs. In art classes, I paint. So about … In all themes, I like the best English because it is very interesting and important to me. On vacation, I have a lot of activities: skipping the wire, hiding and searching, chatting with friends, and so on. Every day at school is a happy day. I love my school very much.

Hello everyone. My name is Hao. I’m twelve years old. I am from Thu Duc distric, Ho Chi Minh City. At present, I feel very happy to tell everyone about my Junior high school. My Junior high school is Ngo Chi Quoc. It’s in Thu Duc district, Ho Chi Minh City. It’s very beautiful and large. There are fifty-one classrooms and about 5 function rooms in my school. My school has about two thousand students and one hundred teachers. Teachers in my school are teach very well.

At school, I learn 13 subjects are: Math, Literature, English, Physics, Biology, History, Geography, Music, Art, Civil Education, Home Economics (Technology), Computer Science and Physical Eduaction. In English classes, I learn how to speak English. In Music classes, I sing songs. In Art classes, I draw chúng tôi recess, my school has a lots activities : skipping rope, hiding and seeking, chatting with friends, playing marble and so chúng tôi day at school is a happy day. I love my school very much.

Hello, my name is Hao. I’m student, today i will talk about my school. This is my school. It is Quang Trung, it’s a high school. There are 20 classrooms in my school.

Each class has a projector. All teachers are friendly. There are many trees around my school. Many people say that my school is a “green school” beaucase every student and teacher is there to protect the environment. That is all.

I study in Hung Dao School which is one of the best schools of QuanG Ninh. It has a stone building. It has all facilities a good school should have-well furnished classrooms, laboratories, library and playground.

As we enter the school, there is a playground to our left and a small garden to our right. When we enter the building, the Principal’s room and the office room are to the left and the staff room to the right side. These are well furnished. There are thirty four classrooms. Our labs are well equipped. Our library has books almost on all subjects. Our Librarian is also very helpful.

Our school, like all schools, has a prescribed uniform. We have to wear white or cream cotton shirts, light-blue trousers, black shoes and white socks. Girls have to wear white blouses and light-blue skirts in primary and middle classes and white shirts and light-grey skirts in higher classes. They have to tie white ribbon also.

In our school special attention is paid to behavior, cleanliness and punctuality. The most well behaved, neat and punctual student is awarded a prize at the Annual Day function. Our Principle is a strict disciplinarian. He takes the help of P. T. Teachers too. If any one violates the rules, and is not in uniform, or makes mischief, he gets punished. But he is fair and loving. He tries to find out the reason and guides us.

Our teachers are also quite strict. They teach us with great care, check our note-books, help us when we need but if we are inattentive and don’t work properly, then we are punished.

Hello ! My name is Ly. I d like to tell you about my school .My school s name Tran Hung Dao secondary school . My school is on the street . It is very beautiful and very big. My school has a frontyard and a backyard . The frontyard has many flowers , trees , head flag , and a playground. the backyard has a play ground . My school has 40 teachers , 1000 students and 30 rooms.I hope I ll be good student of Tran Hung Dao secondaryschool . I love my school , my teachers and my friends very much . Because they are very friendly and always helf whenever I need.

Hey, there. My name is Huyen Anh. I’m 12 years old and I come from Thanh Hoa City. Well, today I’m gonna tell you about my school. My school name is Tran Mai Ninh Secondary School.It’s located in the centre of the city and it was built in 1994. My school is very big and it surrounded by many tall trees and houses. There are about one thousand and five hundred students and thirty- one teachers in my school. Thiry-two rooms are for classes, four rooms for the teachers and two rooms of computer.( Believe me it’s very huge).

All the teachers of our school are all friendly and helpful. They always teach us with pleasure and love us like their own children( My favourite teacher is Mrs Hien, she is very sweet and kind. She knows us very well). There is a big school yard in front of the school. They ofen plant trees and flowers in the yard. That’s make our school more beautiful. And I love my school very much.

Bạn đang xem bài viết Viết Tập Làm Văn Số 2 Đề 1. Tưởng Tượng 20 Năm Sau, Vào Một Ngày Hè, Em Về Thăm Lại Trường Cũ. Hãy Viết Thư Cho Một Bạn Học Hồi Ấy Kể Lại Buổi Thăm Trường Đầy Xúc Động Đó. trên website Maiphuongus.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!